SKĐS – Thành công nhất của một bác sĩ là luôn luôn yêu nghề. Hạnh phúc nhất của một bác sĩ là bệnh nhân khỏi bệnh dưới bàn tay và khối óc của họ. Và nếu được lựa chọn lại thì tôi vẫn chọn nghề Y.
Ngày trước, cha mẹ thường là người định hướng nghề nghiệp cho con cái, nhưng đến nay, có rất nhiều gia đình tôn trọng quyền quyết định của con, họ để cho con lựa chọn tương lai của mình. Bản thân tôi từ nhỏ đã thích nghề Y và ước mơ sau này trở thành bác sĩ.
Cũng nhờ sự động viên của gia đình và cố gắng của bản thân đến bây giờ ước mơ của tôi đã trở thành sự thật. Mặc dù, với nghề Y có nhiều vất vả, lo toan, rủi ro nghề nghiệp và nhiều nguy cơ phơi nhiễm bệnh.
… Thuở lên năm lên ba, tôi thường đi theo mẹ. Mẹ tôi là một y sĩ công tác tại bệnh viện tuyến huyện. Qua lời kể của mẹ, tôi biết mẹ đi học y sĩ tại Trường Y thuộc tỉnh Hà Bắc trong thời kì chiến tranh. Ra trường mẹ về quê công tác tại một huyện chiêm trũng thuộc tỉnh Quảng Bình. Trong lúc mẹ làm việc, tôi thường chơi quanh quẩn trong khuôn viên bệnh viện với mấy đứa trẻ cùng trang lứa. Thỉnh thoảng được các cô các chú trong bệnh viện cho sữa bột và đường để ăn. Cảm giác lúc đó của tôi là sữa bột ngon một cách đến lạ lùng và không dám ăn hết một lần mà để ăn dần trong ngày. Hết ca làm việc, tôi theo mẹ về nhà. Và cứ thế đến khi tôi bước vào lớp một thì không theo mẹ nữa.
Năm tháng trôi dần, tôi đã học xong cấp 2. Tôi nhớ, thời gian đó thỉnh thoảng có người trong xóm, trong làng đến nhà tôi gõ cửa lúc nửa đêm nhờ mẹ tôi đến khám khi họ có người nhà bị bệnh. Mẹ tôi không một chút chần chừ mở cửa mang theo ống nghe, máy đo huyết áp và nhiệt kế lầm lũi trong đêm đi bộ đến khám và chữa bệnh cho họ.
Mỗi lần Tết đến, nhiều bà con lối xóm đến biếu cho mẹ dăm ba quả trứng, con gà hay là quả mít… Tôi nghĩ, đó là niềm hạnh phúc nghề nghiệp của mẹ khi họ khỏi bệnh.
Khi học lên cấp 3, tôi quyết tâm học và thi vào ngành Y và được ba mẹ, chị em trong nhà động viên cổ vũ. Nhớ lại những ngày đó, đã có lúc thấy mẹ khâu vết thương cho người bệnh, nhìn thấy máu tôi đã choáng và ngất đi. Đôi khi cũng sợ cảm giác đó, sợ mình không theo được ngành Y.
Năm 1995, tôi thi đỗ vào Trường Đại học Y Hà Nội. Tôi vui một, gia đình vui gấp mười lần bởi với họ, việc tôi đậu Đại học Y Hà Nội là niềm hạnh phúc vô bờ bến của gia đình và bà con họ hàng. Sau sáu năm lăn lộn từ giảng đường đến các bệnh viện trên địa bàn Hà Nội, rồi đến ngày tôi cũng tự hào khoác trên mình chiếc áo blouse tinh khiết của bác sĩ.
Ra trường, tôi quyết định về quê đi làm để giảm gánh nặng cho gia đình. May mắn tôi được nhận vào công tác tại Bệnh viện lớn nhất tỉnh Quảng Bình. Thời điểm đó vào năm đầu bước sang thế kỷ 21, cả xã hội đều vất vả mưu sinh, đời sống của nhân viên y tế càng khó khăn. Ngoài giờ làm việc hành chính, tôi và mấy đồng nghiệp trẻ xin trực đêm thay cho các cô chú, anh chị thế hệ trước, một phần nâng cao kỹ năng chuyên môn, một phần có thêm tiền trực để trang trải cho cuộc sống. Ngoài ra, bọn tôi còn đi “khâu vết thương dạo” để kiếm thêm thu nhập, tức là ai bị chấn thương nhẹ nhưng không muốn đến bệnh viện thì bọn tôi đến tận nhà khâu vết thương và chăm sóc cho đến khi khỏi bệnh.
Còn nhớ trong những năm tháng đi học cao học và chuyên khoa cấp 2 chuyên ngành Nhãn khoa. Trên những chuyến xe, chuyến tàu ra vào Hà Nội. Nhiều lúc tôi buồn não lòng khi nghe các hành khách là người Quảng Bình ra Hà Nội khám bệnh, họ ngồi nói chuyện cùng nhau. Tôi ngồi đọc sách nhưng đôi tai không để sót một từ khi họ trò chuyện với nhau. Họ không bằng lòng về trình độ chuyên môn của bác sĩ tỉnh nhà, nên họ phải khăn gói ra Hà Nội để có cơ hội chữa bệnh được tốt hơn.
Là một bác sĩ làm việc tại một bệnh viện lớn nhất tỉnh, chắc chắn bạn sẽ có cảm giác giống tôi. Nhưng tôi nghĩ, ở đâu cũng thế, không chỉ ở Việt Nam mà rất nhiều nước trên thế giới, tuyến dưới xét về trình độ chuyên môn thường thấp hơn tuyến trên. Nên tôi hoàn toàn lặng im tôn trọng ý kiến của họ khi nhận xét về vấn đề này.
Với trình độ chuyên môn nghiệp vụ của mình cộng thêm trang thiết bị máy móc hiện có, tôi và đồng nghiệp luôn cố gắng cập nhật kiến thức của nền y học nhãn khoa thế giới cũng như trong nước để hy vọng “níu chân” những người bệnh ở lại quê nhà để giảm chi phí tối đa khi lên tuyến trên điều trị.
Đã nhiều lần được tận hưởng cảm giác sung sướng, hạnh phúc đến vỡ òa mỗi khi phẫu thuật thành công, mang lại đôi mắt sáng cho người bệnh. Xúc cảm đó đã nuôi dưỡng tôi, giúp tôi trưởng thành như ngày hôm nay. Hạnh phúc của tôi hòa chung với niềm hạnh phúc của người bệnh, của gia đình mỗi bệnh nhân khi đưa lại ánh sáng cho họ.
Tôi nhớ mãi một trường hợp của một cụ bà ở miền núi gần 100 tuổi, cụ đã mù hai mắt hơn 10 năm. Trong 10 năm đó, cuộc sống của cụ chìm trong bóng tối, mọi ăn uống, sinh hoạt đều phải do con cháu trợ giúp. Khi tôi phẫu thuật hai mắt cho cụ, một ngày sau, bổng dưng tôi nghe tiếng khóc của cụ ở phòng bệnh.
Và rất nhiều trường hợp bệnh nhân chỉ còn một mắt duy nhất (mắt kia đã mất chức năng), không may bị chấn thương hoặc biến chứng của bệnh đục thủy tinh thể căng phồng dẫn đến bệnh glaucoma. Phẫu thuật cho những trường hợp này, tôi phải nín thở, làm chậm rãi, nếu không, chỉ một sơ suất nhỏ có thể khiến cuộc đời một con người vĩnh viễn chìm vào bóng tối. Phẫu thuật những ca bệnh này, tôi rất áp lực về tâm lý, nhưng gỡ được nút thắt tâm lý đó khiến tôi có niềm tin vào đôi tay và từng động tác của mình, niềm vui lại trào dâng khi phẫu thuật thành công, mắt bệnh nhân được nhìn thấy rõ.
Trong hai năm qua, cuộc chiến với đại dịch COVID-19 đã làm thay đổi nhiều điều trong cuộc sống, ngay cả với khoa Mắt của chúng tôi. Tại thời điểm dịch căng thẳng nhất, đã có hơn hai phần ba nhân viên tham gia chống dịch, các y bác sĩ không chỉ tình nguyện đi vào TP.HCM, họ còn tham gia điều trị bệnh nhân COVID-19 nặng tại bệnh viện, tham gia lấy mẫu xét nghiệm trong cộng đồng. Ban đầu, ai cũng sợ, sợ vì mình làm chuyên ngành nhãn khoa nên khó điều trị tốt cho bệnh nhân và sợ bị lây nhiễm. Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, khi được tập huấn và đào tạo, tất cả đã nhập cuộc một cách chuyên nghiệp. Họ đã không ngại khó, ngại khổ, không sợ nguy cơ nhiễm bệnh, những y bác sĩ ấy đã hoàn thành tốt công việc và trở về an toàn bên gia đình và đồng nghiệp.
Nghề Y, vinh quang có, thất bại có, sợ hãi… cũng có. Nhưng, thành công nhất của một bác sĩ là luôn luôn yêu nghề. Hạnh phúc nhất của một bác sĩ là bệnh nhân khỏi bệnh dưới bàn tay và khối óc của họ. Và nếu được lựa chọn lại thì tôi vẫn chọn nghề Y